Bạn là hiện hữu.

Thế nhưng lý trí đánh lừa bạn, khiến bạn thấy mình là riêng biệt. Sự hiện hữu đem lại cho bạn tự do hoàn toàn, thậm chí là tự do trước chính nó. Bạn có thể cho rằng mình là một thực thể tách rời, một bản ngã. Và đó chính là rào cản không cho bạn tan vào sự bao la vây quanh bạn trong mọi khoảnh khắc.

Ngắm nhìn hoàng hôn, trong giây lát bạn quên mất mình là tách rời. Bạn là hoàng hôn. Đó chính là khoảnh khắc bạn cảm nhận cái đẹp trong nó. Nhưng ngay khi bạn thốt lên rằng hoàng hôn thật đẹp chính là lúc bạn không còn cảm nhận được nó nữa, bạn lại trở về với sự riêng biệt của mình, trong bức tường thành của cái tôi của mình. Đó là tiếng nói của lý trí.

Và một trong những điều bí ẩn là lý trí có tiếng nói, nhưng nó chẳng biết gì cả, và trái tim thì biết tất cả mà lại không biết nói.

Tuy nhiên có những lúc, dưới tác động của một thời khắc nào đó, một đêm đầy sao, một cảnh bình minh, một bông hoa đẹp và chỉ trong bình minh, một bông hoa đẹp và chỉ trong khoảnh khắc bạn quên mất mình là riêng biệt. Và sự quên đó mở ra cái đẹp và niềm say mê bao la.

Khi tôi nói bạn phải biến mất để có được chứng ngộ cao nhất, tôi không hàm ý là bạn, tôi muốn nói đến “con người” không phải là bạn. Tôi muốn nói đến “con người” mà bạn nghĩ rằng đó là bạn.

Chỉ có hòa nhập làm một với mọi hiện hữu, hoàn toàn tan chảy vào nó thì bạn mới chứng ngộ được chính mình, bạn mới nhìn ra sự thật. Khi đó, “con người” mà bạn chứng ngộ khi bạn hòa tan làm một với mọi tồn tại không còn là con người trước đây của bạn nữa. “Con người” kia là tính cách của bạn, là cá nhân của bạn, nó được xã hội dạy dỗ và tạo ra. Còn “con người” này là bản chất, là thực tại, là món quà của sự hiện hữu. Bạn có thể quên nó, nhưng bạn không thể phá hủy nó.

Con người kia của bạn, con người giả mạo của bạn, bạn có thể tạo ra nó, nhưng bạn không thể làm cho nó có thật. Nó sẽ mãi là một cái bóng, một gương mặt được sơn vẽ. Nó sẽ không bao giờ trở thành gương mặt nguyên thủy của bạn.

Thế nên, khi tôi nói bạn hãy hòa tan cái tôi của bạn, tôi muốn nói đến những cái mà bạn tự tạo ra, hoặc những cái mà xã hội tạo ra cho bạn. Hãy cảm nhận sự tĩnh lặng của cái phút giây bạn không phải là cái tôi đó, lúc ấy bạn sẽ cảm nhận được nhịp điệu của những đám mây, của đại dương và của những ngọn núi.

Ngày bạn vứt bỏ cái tôi giả dối là ngày đẹp nhất trong cuộc đời bạn, bởi lúc đó bạn sẽ chứng ngộ cả vũ trụ. Bạn không mất gì cả, bạn chỉ mất một ý tưởng giả tạo, và bạn có tất cả, vũ trụ vô hạn với tất cả vẻ đẹp báu vật của nó.

(Osho)